rời, lắng nghe những rung động đang chảy rần rật. Chỉ đến khi tiếng điện thoại của cô vang vang lên, mới tiếc nuối rời nhau ra. – Vâng… thế ạ… Con biết rồi. Cô ngồi hẳn dậy, vẻ mặt khó chịu buồn bực. – Hay hôm nay mình không về nữa, mai anh hãy tới nhà em? – Có chuyện gì vậy, em? – Dạ… có người đến nhà. Cô có vẻ hơi ngập ngừng. – Ai vậy em? Em không thích à? – Vâng. Em khó chịu. Dạo này cứ đến làm phiền em. – À… vậy thì.